thụ tình thương của cha, nàng cần gì phải vì vô tình của hắn mà thương cảm chứ?
Chỉ cần, lấy lại công đạo cho nương là tốt rồi!
Buổi tối, Địch Mân trở về, mang theo vẻ mặt mỏi mệt, khó nén tâm sự.
“Mân, làm sao vậy?”
Tàn Nguyệt bất an nhìn Địch mân, cảm thấy tâm sự của Địch Mân, hẳn là có liên quan tới mình.
“Nguy
đào tạo tiếng anh
trung tâm đào tạo tiếng anh
tiếng anh cho người đi làm ệt Nhi, hôm nay hắn tiến cung. . . . . .”
Thở dài, Địch Mân bất an ngẩng đầu, trong thanh âm mang theo tràn đầy phẫn hậ